Năm mươi năm trước, đã từng có một quân đội Hỗn Độn khổng lồ mượn nhờ sức mạnh triều tịch đã xuyên qua cánh cửa Hỗn Độn và xuất hiện tại sa mạc Tazil, quân đoàn Chính Nghĩa đã sớm tiên đoán được chuyện này, và quân đoàn hai vạn Thánh Võ Sĩ được dẫn đầu bởi một vị chủ giáo của Chính Nghĩa Giáo Hội đã bỏ ra mười lăm ngày xuyên qua đại sa mạc, trực tiếp chiến đấu với quân đội Hỗn Độn.
Cuộc chiến khủng khiếp bắt đầu, khi chiến tranh kết thúc, chỉ còn lại hai mươi ba Thánh Võ Sĩ cùng đứng trên tế đàn với chủ giáo.
Vị giáo chủ này chính là đại chủ giáo “Tử thần” Volkma Beckman của Chính Nghĩa Giáo Hội hiện tại.
Bởi vậy, Thánh Võ Sĩ được ca tụng là “sống lưng của thế giới”.
-Cái này, Frode tiên sinh, xin hỏi Chính Nghĩa Giáo Hội các ngươi đã có sẵn áo giáp và giáp ngực rồi sao?
Ryan và Teresa đi cạnh nhau trên phố, hắn hỏi Kỵ Sĩ Frode – người dẫn đầu đội Thánh Điện.
-Đương nhiên có, Ryan tiên sinh cần sao?
-Ừm, giáp của ta đã bị hư hỏng trong chiến đấu lúc trước, cho nên tạm thời cần một bộ giáp mới.
Chuyện này Forde vô cùng vui vẻ đồng ý:
-Ryan tiên sinh là bạn cũ của Chính Nghĩa Giáo Hội chúng ta, được, ta có thể bán cho ngươi áo giáp trong kho với giá chiết khấu 20%, nhưng ngươi phải tự mình đi thử xem có vừa người không đó.
Sau khi giao dịch hoàn thành, cả nhóm người đi đến trong Chính Nghĩa Giáo Hội, Ryan lựa chọn một bộ giáp và giáp ngực, thợ rèn của giáo hội sẽ đo thân hình hắn và chỉnh sửa để nó vừa người hơn, sau đó Ryan lấy ra một tấm da dê, đưa đến tay thợ rèn:
-Có thể đổi giáp vai bên trên thành mẫu này giúp ta không?
-Đây là…?
Thợ rèn nhận tấm da dê, hình vẽ trên đó giống như biểu tượng gia tộc.
Một thanh kiếm sắc bén xuyên qua giữa quyển sách, đằng sau là một tấm khiên diều màu trắng đỏ giao nhau, trên sách không có chữ, chỉ có một con dấu màu đỏ và hình đầu lâu màu bạc.
-Đây là gia huy tương lai của ta.
Ryan gật đầu:
-Có thể làm chứ?
-Đương nhiên, tuy nó có chút kỳ quái, nhưng vẫn làm được, không vấn đề gì.
Thợ rèn tiếp nhận công việc này, hai người hẹn thứ hai tới bắt đầu, sau đó Ryan dắt Teresa ra khỏi Chính Nghĩa Giáo Hội, hai người dạo bước trong thời tiết mùa đông và bầu không khí đặc biệt.
Teresa duỗi bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay nam nhân, Ryan cũng không hề tránh.
Sắc trời hừng sáng, mặt trời cũng ló dạng, người dân Nord dều thích sáng sớm, lúc Ryan cùng Teresa đi ra từ Chính Nghĩa Giáo Hội, rất nhiều dân thị trấn đã thức dậy, khói đen bay lên từ ống khói mỗi nhà, khí trời hôm nay thật trong xanh, mặc dù gió to nhưng rất nhiều thị dân đã rời giường đi cầu nguyện.
Họ đều là tín đồ của Thần Hi, tín đồ của Thần Hi thường cầu nguyện khi tia sáng đầu tiên ló dạng, điều này có nghĩa “kế hoạch một ngày ở thần”.
-Lạ thật, ta cảm thấy kiểu này rất phiền toái, mỗi ngày đều phải cầu nguyện, rất mệt mỏi, ngươi nói xem?
Ryan nhìn không ít thị dân đang cầu nguyện, thế là quay sang nói với Teresa:
-Nữ Sĩ Thần Bí yêu cầu tín đồ của nàng lúc nào cũng phải cầu nguyện với nàng sao?
-Bọn ta chỉ cầu nguyện vào ngày mười lăm tháng ba hằng năm, ngoài ra, Gloria bọn ta bình thường rất ít khi cầu nguyện.
Nữ Thuật Sĩ rất hưởng thụ cảm giác hai người dạo bước trên đường trong thời tiết lạnh giá, ngữ khí cũng vui sướng hơn.
-Hửm? 315?
Ryan sau khi nghe xong không nhịn được cười ra tiếng:
-Thật sự rất hợp với ngày lễ của Gloria các ngươi.
-Ngươi có ý gì?
Nữ Thuật Sĩ không hiểu, nàng hỏi ngược lại:
-Vậy thì, Bạch Lang Chi Chủ các ngươi yêu cầu gì đối với việc cầu nguyện?
-Hắn sao? Ta còn không chắc hắn sẽ nghe lời cầu nguyện của chúng ta, hừm… Hằng năm vào đợt tuyết rơi dày đầu tiên của mùa đông, chúng ta sẽ đốt lửa trại và cầu nguyện với Bạch Lang Chi Chủ.
Ryan gật đầu:
-Tùy tình hình mà cầu nguyện, nếu không có thời gian thì cũng không bắt buộc.
Giáo hội khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau, thần càng hợp pháp thì yêu cầu cầu nguyện càng cao, như Thánh Võ Sĩ cùng mục sư của Chính Nghĩa chi thần vậy, nếu không có chuyện gì đặc biệt, những người này đều phải tờ mờ sáng đi tảo khóa buổi sáng và cầu nguyện, gió mặc gió, mưa mặc mưa, dù là ngày nghỉ lễ cũng vậy. Những yêu cầu của Thần Hi cũng không quá khắc khe, các tín đồ cứ cầu nguyện những điều tốt nhất, nếu nhất thời quên hoặc trời mây mưa, vậy không cần cầu nguyện cũng không sao.
Những pháp sư vốn dĩ là sự tồn tại tương đối mâu thuẫn, vì con đường pháp sư kỳ thật không có mối liên quan lớn với tín ngưỡng, những pháp sư đương nhiên yêu thích nghiên cứu bản chất ma pháp hơn là tôn sùng nữ thần ma pháp, cho nên mỗi năm đều trôi qua như nhau.
Hai người đi dọc theo con đường đá vụn, sự cộng tác của Kỵ Sĩ Vương Quốc và Gloria đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng tránh bọn hắn, mỗi lần đến cửa hàng, Teresa đều sẽ kéo Ryan vào xem, sau đó mua chút đồ chơi.
Những sản phẩm thủ công đơn giản, hoặc đồ ăn nhẹ được làm từ ngủ cốc cơ bản ban đầu đều bị nữ Thuật Sĩ vứt bỏ nhưng Teresa hôm nay vô cùng hào hứng, Ryan nghĩ thầm nữ nhân này đã bị gì rồi?
Phụ thân đã truyền lại cho hắn mẫu gen cường đại, thể chất siêu phàm khiến thể lực hắn mạnh mẽ, chuyện đi theo nữ nhân dạo phố khiến hắn mệt là điều không hề tồn tại!
Sau khi đi dạo qua hai quảng trường, một đám người khiến Ryan chú ý.
Một bà lão khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên cái ghế ven đường hẻo lánh, chung quanh bà là một đám trẻ con, nhỏ năm sáu tuổi có, lớn mười ba mười bốn tuổi có, không có gì đặc biệt, chỉ là bọn nhỏ đều mặc quần áo cũ rách trên người, ngồi vây quanh bà lão này.
Hai tay khô cạn của bà lão lấy một cái rổ từ sau lưng mình, trong giỏ có ít quả nhỏ.
Vừa thấy đồ ăn, bọn nhỏ đói khát cùng nhau tiến lên, từng đôi tay bẩn thỉu nhỏ nhắn liều lĩnh lấy những quả trái cây trong giỏ.
Đối Kỵ Sĩ Vương quốc cùng Nghị viên Gloria mà nói, loại quả dại có vị chua và chát này là thức ăn tệ nhất, nhưng trong mắt đám trẻ con kia lại là mỹ vị vô thượng, rất nhiều gia đình khổ cực không được ăn.
-Mọi người đừng vội! Hãy rửa sạch tay trước!
Bà lão nhanh chóng xua tay ngăn bọn trẻ lại, mặc dù trong mắt những đứa trẻ này tràn đầy khát vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, bọn nhỏ đứng xếp hàng rử tay cạnh một thùng nước.
Sau khi xếp hàng rửa tay xong, bọn trẻ đều được chia một ít quả, chúng tập trung trước mặt bà lão, bà lấy ra ít que gỗ, bảo những đứa lớn phát cho mỗi đứa một cái.
-Bọn họ đang làm gì vậy?
Teresa rất hiếu kỳ.
-Chúng ta qua xem thử chút đi.
Ryan đưa tay kéo tay nữ Thuật Sĩ, Teresa lườm hắn một cái và không phản kháng, ngược lại còn nhẹ nhàng đi phía sau, thở dài:
-Đừng nói với ta, một Bạch Lang Kỵ Sĩ uy danh hiển hách bước ra từ biển máu như ngươi…lại thích trẻ con?
-Không, kỳ thật ta cũng không thích trẻ con, trẻ con không có chút logic nào, hơn nữa…
Ryan lắc đầu:
-Ngươi biết đó, ta thích yên tĩnh, cuộc sống của ta cũng tràn đầy những cuộc chiến và chết chóc, những lúc giải lao, ta sẽ không tìm nữ nhân giải tỏa, cũng không thể trở lại Otne, cho nên ta càng thích tìm nơi hẻo lánh an tĩnh, im lặng nghỉ ngơi, còn trẻ con…quá ồn ào.
Teresa ngây người.
Vào lúc đó, nữ Thuật Sĩ đến từ nghị hội Gloria đột nhiên cảm thấy đây là lần đầu nàng chạm đến trái tim Ryan.
Ẩn sau sự cởi mở và tinh tế thế giới, đây mới là Ryan thực sự.
Từ sau khi quen biết Ryan, Ryan luôn cư xử trước mặt nàng với thái độ cởi mở, hài hước, tinh thông và tinh tế.
Thế nhưng nàng hiểu cảm xúc đó, trong nháy mắt trên mặt Ryan lộ ra sự cô đơn cùng giọng nói tự ti, gọi là cô độc.
Vì sao Bạch Lang Kỵ Sĩ đầy thanh danh này lại cảm thấy cô độc khi nhìn thấy dám trẻ con vây quanh một bà lão để xin ăn?
Nàng bắt đầu suy nghĩ đến thân thế của Ryan.
Thân thế Ryan đều là điều tra ra, hắn có cha mẹ nuôi, có tuổi thơ, có không ít bạn bè, cũng có một sư phụ vô cùng ưu tú chỉ dạy.
Trong tình huống này, vì sao hắn lại cảm thấy cô độc?
Nghĩ đi nghĩ lại, Teresa lập tức nhớ tới một điều cực kỳ quan trọng có liên quan đến thân thế của Ryan.
Mọi thông tin của Ryan nàng tra được đều bắt đầu từ khi hắn được Norman nhặt về sau ba tuổi.
Như vậy khoảng thời gian trước ba tuổi đâu?
Ryan có ký ức trước lúc ba tuổi không?
Vì sao phụ thân hắn lại vứt bỏ một đứa con ba tuổi, vì sao để lại trong tay một đứa trẻ ba tuổi một thanh trường kiếm như vậy?
Đây là lần đầu tiên Teresa vô cùng hiếu kỳ về Ryan.
Suy nghĩ thêm chút nữa, vì sao hắn không nguyện ý làm đối tác của mình?
Đương nhiên, bản thân mình cũng không khiến hắn hài lòng.
Nữ Thuật Sĩ nghĩ đến biểu hiện của mình kể từ lúc ở cùng hắn, từ cuộc ngộ chiến đầu tiên trong rừng Mein, sao đó đến cuộc chiến ở bến tàu Calvin Haven, yến tiệc buổi tối, rồi đến năm ngày trèo núi, mãi cho đến đêm qua trực tiếp gặp mặt bằng hữu của hắn.
A~
Teresa vẫn chưa nghĩ xong, trong lòng đã cười lạnh thành tiếng.
Biểu hiện như vậy thực khó ra đối phó, ta không những không giúp được hắn trong suốt chặng đường, ngược lại còn mang đến cho hắn nhiều phiền phức, sau đó còn xem thường hắn.
Hãy đặt mình vào vị trí của hắn và suy nghĩ xem, nếu ta gặp phải một cộng tác không đủ tốt và tính tình như vậy, kết quả sẽ ra sao chứ?
Sắc mặt Teresa biến đổi bất thường.
Chưa kể như vậy, nếu có một nam nhân như vậy hành động cùng nàng, với tính tình và chuẩn tắc của nàng, việc trở mặt thành thù là chuyện hiển nhiên.
Rất có thể là sống chết đánh lại nhau.
Nghĩ tới đây, nữ Thuật Sĩ nuốt nước bọt, mặt trắng bệch.
Khoảng thời gian này… cuối cùng là ta đã làm cái quái gì vậy?
Hắn…sẽ nghĩ gì về ta?
Có lẽ là không có chút cảm tình rồi!
Dịch: Hong
Biên: Khangaca